Diễn đàn CK4
Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

Câu chuyện cảm động 2

Go down

Câu chuyện cảm động 2 Empty Câu chuyện cảm động 2

Post by Thoaihuynh 2009-11-03, 10:56 pm

Những câu chuyện cảm động, góp ý dùm nha
NGƯỜI BẠN
Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đo,ù có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi.
Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50."
Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?"
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"
Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó."
Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."
Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền."
Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."
Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"

VẾT THƯƠNG
Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.
Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng "Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha..."

CHIA SẺ....
Tại Thế Vận Hội đặc biệt Seatte (dành cho những người tàn tật) có chín vận động viên đều bị tổn thương về thể chất hoặc tinh thần, cùng tập trung trước vạch xuất phát để tham dự cuộc đua 100m.
Khi súng hiệu nổ, tất cả đều lao đi với quyết tâm chiến thắng. Trừ một cậu bé. Cậu cứ bị vấp té liên tục trên đường đua. Và cậu bật khóc. Tám người kia nghe tiếng khóc, giảm tốc độ và ngoái lại nhìn. Rồi họ quay trở lại.
Tất cả, không trừ một ai! Một cô gái bị hội chứng Down dịu dàng cúi xuống hôn cậu bé:
- Như thế này, em sẽ thấy tốt hơn.
Cô gái nói xong, cả chín người cùng khoác tay nhau sánh bước về vạch đích.
Khán giả trong sân vận động đồng loạt đứng dậy. Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội nhiều phút liền. Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động này.
Tận trong sâu thẳm, chúng ta luôn ý thức chiến thắng không phải là tất cả, mà ý nghĩa thật sự của cuộc sống là ở chỗ ta giúp đỡ người khác cùng chiến thắng dù ta có phải chậm một bước.

CHIẾC HỘP TÌNH YÊU
Chiếc hộp rỗng chứa đầy những nụ hôn của cô con gái chính là món quà vô cùng quý giá mà người cha luôn giữ bên mình. Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta nhận được những món quà quý giá như vậy nhưng lại vô tình bỏ qua.
Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.
Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!".
Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.
Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.
Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.


LUÔN CHỜ EM CÚP MÁY TRƯỚC...
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"
Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".
"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.
Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.

CÁNH CỬA KHÔNG BAO GIỜ KHÓA
Cô gái mới có 18 tuổi, cô - như hầu hết các thanh niên ngày nay - chán sống chung trong một gia đình nền nếp. Cô chán lối sống khuôn phép của gia đình. Cô muốn rời khỏi gia đình:
- Con ko muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ, con đi đây!
Thế là cô quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, cô bị ruồng bỏ bì ko tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình ta làm thứ để mua bán, đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô con gái đó ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.
Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến tuèng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:
- Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!
Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".
Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những tấm hình và tự hỏi: "Có phải mẹ mình không nhỉ?".
Cô ko còn lòn dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình, cô bật khóc.
Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng tỏ. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội lên buồn ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ mình dậy:
- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!
Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô gái nói với mẹ:
- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!
Bà mẹ nhìn con âu yếm:
- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!
Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!


NỖI ĐAU VÀ HẠNH PHÚC......
Hai người bạn gái đi trên sa mạc. Trong suốt cuộc hành trình, họ tranh cãi nhau, và một người tát vào mặt người kia. Tuy bị tổn thương nhưng cô gái bị tát không nói gì, chỉ viết lên cát:
HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT ĐÃ TÁT VÀO MẶT MÌNH.
Họ tiếp tục đi. Cho đến khi thấy một ốc đảo, hai cô gái quyết định xuống tắm. Cô bạn bị tát chẳng may sa chân vào vũng bùn và chìm dần... nhưng đã được bạn mình cứu sống. Sau khi hồi phục lại, cô ta viết lên một hòn đá:
HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT ĐÃ CỨU SỐNG MÌNH.
Cô bạn từng tát và cứu sống bạn thân nhất của mình hỏi: “Khi tôi đánh bạn, bạn viết lên cát, và bây giờ, bạn lại viết lên đá, tại sao vậy?”
Cô bạn kia đáp: “Khi ai đó làm chúng ta đau, chúng ta nên viết lên cát, hãy để những ngọn gió của lòng tha thứ có thể xóa tan dấu vết, nhưng khi ai đó làm điều tốt với chúng ta, ta phải khắc vào đá, do đó không thể có loại gió nào xóa sạch được cả.”
Chúng ta cần học cách viết những tổn thương của mình lên cát và khắc ghi hạnh phúc của mình lên đá.

CÂU CHUYỆN VỀ 1 TÌNH YÊU...
Năm lớp 10:
Trong lớp học tiếng Anh, tôi như dán mắt vào cô bạn gái ngồi gần bên tôi. Đó là Sabrina, người bạn thân từ nhỏ của tôi.
Tôi ngắm mái tóc dài mượt mà của Sabrina và thầm ước ao nàng là của mình. Nhưng dường như nàng không nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi biết chắc thế mà. Sau giờ học, Sabrina đến chỗ tôi mượn vở chép lại bài nàng thiếu. Tôi chỉ lại bài cho Sabrina, nàng cảm ơn và dịu dàng hôn tôi lên má. Tôi muốn nói cho nàng biết, tôi rất muốn nói cho nàng biết tôi không muốn chỉ đơn giản là người bạn thân nhất của nàng. Tôi yêu nàng nhưng lúc đó tôi quá mắc cỡ và cũng chẳng hiểu tại sao mình lại thế nữa.
Năm lớp 11:
Điện thoại reo. Ở đầu kia, chính là nàng. Sabrina thổn thức, nức nở mãi khi kể cho tôi nghe người bạn trai đã làm tan vỡ trái tim nàng như thế nào. Nàng mong tôi đến bên nàng, chỉ vì nàng không muốn ở một mình và ngay lập tức tôi đã chạy đến. Tôi ngồi cạnh nàng trên ghế sofa, lại ngắm nhìn như muốn vuốt ve mái tóc mượt mà ấy, lại ước mong nàng thuộc về mình. Cứ như vậy suốt hai tiếng, sau khi xem hết một cuộn phim và nhấm nháp hết ba gói khoai tây chiên lớn, Sabrina nhìn tôi, nói cảm ơn, hôn tôi lên má và đi ngủ. Tôi muốn nói cho nàng biết, tôi rất muốn nói cho nàng biết tôi không muốn chỉ đơn giản là người bạn thân nhất của nàng. Tôi yêu nàng nhưng lúc đó tôi quá mắc cỡ và cũng chẳng hiểu tại sao mình lại thế nữa.
Đại học năm cuối:
Trước đêm dạ vũ chia tay cuối năm ở trường, Sabrina đến lớp tôi và nói: “Bạn trai của tớ bị ốm. Anh ấy không đi dạ vũ được”. Tôi thì chẳng có ai để hẹn, và từ lớp 7 chúng tôi đã có lời giao ước là khi cả hai đều không có bạn đi cùng, chúng tôi sẽ đi cặp với nhau đến dạ vũ như những người bạn thân nhất. Tôi và Sabrina đã cùng khiêu vũ với nhau đêm đó. Khi tiệc đã tàn, tôi đưa nàng về nhà.Tôi ngắm nhìn nàng khi nàng mỉm cười với tôi, nhìn vào mắt tôi với đôi mắt xanh như ngọc của nàng. Tôi muốn cho nàng biết, tôi rất muốn cho nàng biết tôi không muốn chỉ đơn giản là người bạn thân nhất của nàng. Tôi yêu nàng nhưng lúc đó tôi quá mắc cỡ và cũng chẳng hiểu tạo sao mình lại thế nữa.
Thêm một ngày trôi qua, rồi một tuần, rồi một tháng, như nhanh hơn một cái chớp mắt, loáng cái đã đến ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn thân hình thanh mảnh khi Sabrina tiến lên bục nhận bằng. Tôi lại ước mong nàng là của tôi, nhưng dường như nàng không nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi biết chắc thế mà. Khi mọi người về hết, nàng tiến đến chỗ tôi trong bộ lễ phục cử nhân và lặng lẽ khóc khi tôi ôm nàng chúc mừng.
Nàng tựa đầu lên vai tôi “Cảm ơn vì đã là người bạn thân nhất của tớ” và hôn tôi lên má. Tôi muốn nói cho nàng biết, tôi rất muốn nói cho nàng biết tôi không muốn chỉ đơn giản là người bạn thân nhất của nàng. Tôi yêu nàng nhưng lúc đó tôi quá mắc cỡ và cũng chẳng hiểu tại sao mình lại thế nữa.

Cuối cùng cũng đến ngày tôi phải ngồi ở nhà thờ để tham dự đám cưới của nàng. Cô bạn thân nhất của tôi đã quyết định lập gia đình. Tôi nhìn nàng trả lời vị cha chủ lễ “Vâng, con đồng ý” và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông của đời nàng. Tôi ước mong nàng là của tôi, nhưng dường như nàng không nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi biết chắc thế mà. Nhưng trước khi nàng lên xe đi hưởng tuần trăng mật, nàng tiến đến chỗ tôi và nói: “Cảm ơn vì bạn đã đến” và hôn tôi lên má để tạm biệt. Tôi muốn nói cho nàng biết, tôi rất muốn nói cho nàng biết tôi không muốn chỉ đơn giản là người bạn thân nhất của nàng. Tôi yêu nàng nhưng lúc đó tôi quá mắc cỡ và cũng chẳng hiểu tại sao mình lại thế nữa.

Hàng nhiều năm trôi qua đến hôm nay, khi tôi lặng lẽ nhìn chiếc quan tài của người bạn gái thân nhất nằm chơ vơ dưới đáy huyệt sâu đang phủ đầy đất cát. Trong lễ tang, người ta đọc lên một đoạn nhật ký của nàng thời trung học.

“Tôi nhìn anh ấy và ước ao anh ấy thuộc về mình, nhưng dường như anh ấy không nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi biết chắc thế mà. Tôi muốn nói cho anh biết, tôi rất muốn nói cho anh biết tôi không muốn chỉ đơn giản là người bạn thân nhất của anh. Tôi yêu anh nhưng lúc đó tôi quá mắc cỡ và cũng chẳng hiểu tại sao mình lại thế nữa. Tôi chờ đợi anh sẽ nói là anh yêu tôi! Tôi ước mong tôi có thể trả lời tôi cũng yêu anh như vậy! Nhưng cuối cùng tôi chỉ biết chờ đợi và khóc một mình...”


KHI NGƯỜI TA GỬI ĐI 1 NỤ CƯỜI....
Cô gái cười với một người xa lạ rầu rĩ, nụ cười làm cho anh ta cảm thấy phấn chấn hơn. Anh nhớ đến sự tử tế của một người bạn cũ và viết cho người ấy một lá thư cảm ơn. Người bạn nầy vui sướng vì nhận được thư của người bạn cũ lâu ngày không gặp đến nỗi, sau bữa trưa anh boa một món tiền lớn cho chị hầu bàn. Chị hầu bàn ngạc nhiên vì món tiền boa quá lớn, đã quyết định mang tất cả đi mua xổ số. Và trúng số. Ngày hôm sau chị đi nhận giải và cho một người ăn mày trên phố một ít tiền lẻ. Người ăn mày rất biết ơn vì đã hai ngày nay anh ta chẳng được ăn gì. Sau bữa tối anh ta trở về căn phòng tối tăm của mình. Trên đường về, anh ta thấy một chú chó con đang rét run cầm cập, anh mang nó về để sưởi ấm cho nó. Chú chó rất vui mừng vì được cứu khỏi cơn bão tuyết sắp đến gần. Ðêm ấy, trong khi mọi người đang ngủ say thì ngôi nhà bốc cháy, chú chó con sủa róng riết. Chú sủa cho đến khi đánh thức tất cả mọi người trong nhà dậy và cứu tất cả mọi người thoát chết. Một trong những chú bé được cứu thoát đêm ấy sau nầy trở thành bác sĩ tìm ra một loại vắc-xin chữa khỏi một căn bệnh vô cùng nguy hiểm cho loài người. Tất cả là nhờ một nụ cười......
Còn bạn bạn sẽ cảm thấy ra sao khi đọc xong câu chuyện này?????


Bạn nghĩ sao khi đọc xong những câu chuyện này, bạn ấn tượng nhất câu chuyện nào? có thể share mọi người biết?
Thoaihuynh
Thoaihuynh
Cuối cấp II
Cuối cấp II

Tổng số bài gửi : 240
Join date : 2009-10-25
Age : 33
Đến từ : Vĩnh Long

Back to top Go down

Back to top

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum