Diễn đàn CK4
Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

Tuyết Đen II- trích đoạn bản thảo Chương 19: Vì Một Nụ Hôn

Go down

Tuyết Đen II- trích đoạn bản thảo Chương 19: Vì Một Nụ Hôn Empty Tuyết Đen II- trích đoạn bản thảo Chương 19: Vì Một Nụ Hôn

Post by TuThan 2010-04-22, 10:19 am

“Ngày xuân có mưa tuyết rơi
Ngày hạ giá rét
Thu xua gió nồm
Chỉ còn đông sang ấm áp…
Tuyết đen…
Phân phân độc cô hành
Nhân gian hữu nhân tri?”

Tiếng hát văng vẳng giữa rừng. Bài hát kỳ lạ. Ai nghe cũng không khỏi ngạc nhiên hỏi lại. Mùa xuân sao có tuyết, hạ sao có giá, đông hà cớ gì ấm áp?

Thế nhưng, khán giả duy nhất của bài hát lúc này, có muốn cũng không còn sức lực đâu mà thưởng thức thanh nhạc: Giữa rừng rậm hoang vắng, nhân sinh duy nhất, đoàn bảo tiêu 28 người đang mấp mé bờ tử, người một nẻo, ngựa một nơi, la liệt rương, hòm chỏng chơ. Máu đỏ nhuộm cỏ xanh. Lại thêm lớp hơi sương lạnh lẽo lờ đờ bốc lên cao.

Khi tác giả bài hát, một bà lão khóac áo choàng sặc sỡ đeo đầy tràng hạt muôn màu, lừng danh giang hồ biệt hiệu Chiêm Tinh Dị Thánh, ló dạng từ những bụi lá, kéo cương xuống ngựa, những bảo tiêu sống sót đã tiếng còn, tiếng mất, trút những lời trăn trối

“kẻ ra tay… Vạn Độc Vương của Vạn Độc Giáo… tên sát thủ mặt nạ….”

“à, à…” Chiêm Tinh Dị Thánh không trả lời, tiến lại tò mò xoi mói thương tích những người bảo tiêu sống sót. Người người trên cổ hiện rõ nhiều vết hoa tuyết đen.

“Khổ thân cho các người… nếu biết trước trong rương tải hàng kia là gì, có lẽ ngươi chẳng dám nhận chuyến hàng này…”

Bà già tặc lưỡi, dị nhân Chiêm Tinh Dị Thánh vốn có tài đóan biết tương lai quá khứ như thần, đã thấu hiểu sự tình. Đoàn bảo tiêu họ Toàn, vốn nổi danh vùng Nam Sơn, khi được ủy thác bảo tiêu một hòm rương cũ kỹ, bên trong tòan những vật vô giá trị, đã chẳng đoán được chính chúng lại làm cả bọn rơi vào phục kích người ngựa không toàn thây.

Lão bà bà đứng dậy đi về phía hòm rương nằm trỏng chơ. Nắp hòm đã bật tung. Những vật trang sức đồng đỏ đổ vung vãi trên cỏ. Lão bà bà bới tung đống trang sức đồng rẻ tiền đến khi vớ được một hộp gỗ cũ kỹ đã vỡ làm đôi. Bên trong hộp gỗ, một mảnh đồng vốn từng là sợi dây đeo chạm trỗ tinh tế nay chảy bẹp dí bê bết trên lớp nhung xanh.

“Mất rồi… nhật minh châu… lại mất rồi…” Chiêm Tinh Dị Thánh nhìn mảnh đồng thở dài. “Ta đã chậm một bước…”

“Vạn Độc Vương của Vạn Độc Giáo, chính hắn hạ thủ cướp hàng…” Vài người bảo tiêu run rẩy cất lời. Chiêm Tinh Dị Thánh che mắt, hấp háy nhìn lên trời, chiều chưa ngã, trăng sao chưa lên, lấy gì dự đoán thiên ý? Thế nhưng, với tài năng bói toán lẫm liệt của mình, chỉ cần nhìn mây thôi, bà đã lờ mờ phỏng định:

“Vạn Độc Vương… hình mây cho thấy hắn ngoại thân đau nhức, nội tâm tả tơi, con tim rỉ máu, không phải nên nằm bẹp dí ở Sinh Tử Dược Cốc hay sao?”

Những người bảo tiêu đột ngột thu hết sức tàn đồng lọat ngồi dậy củng cố lời buộc tội vừa rồi:

“Người suýt chết không nói dối. Chính mắt chúng tôi nhìn thấy tên sát thủ áo đen đeo mặt nạ, xung quanh người có hàn khí và hạt tuyết đen… ngoài Vạn Độc Vương ra không lẽ trên đời có người thứ hai?”

Chiêm Tinh Dị Thánh hơi ngạc nhiên trước sự hồi phục nhanh chóng của nhóm bảo tiêu nhưng rồi ngạc nhiên hơn khi ánh mắt bắt gặp xa xa trên cỏ, nhiều lớp hạt nước đá vẫn tỏa hơi lạnh nghi ngút. Quả thật, những người bảo tiêu không nói dối.

Nhưng Chiêm Tinh Dị Thánh tài năng lẫm liệt, nhìn mây cũng đoán không sai. Vạn Độc Vương của Vạn Độc Giáo chính thực đang nằm bẹp dí tại phòng riêng ở Sinh Tử Dược Cốc, cách nơi xảy ra sự việc hơn 5 ngày đường, có múôn cũng không đi giết người cướp ngọc được.

Nói đến đây, phải nhắc đến, tình hình là đâu đó trong lịch sử, ai đó có nói câu này

“Nam nữ thu thụ bất thân”

Ý rằng nam, nữ trước khi thành thân nên tránh xa nhau. Quá lắm chỉ lấm lét liếc nhau thôi. Chứ trai lớn, gặp gái vừa lớn, sờ sờ, mó mó, hun hun, hít hít, thân thân, thiết thiết, đụng qua đụng lại thế nào cũng …thất thân! Dù người bình thường, hay ma đầu – dân nữ cũng không khỏi quy luật đó. Từ thân mà yêu hay từ yêu mà thân, hay không yêu mà lỡ thân hay lỡ yêu mà không được thân, âu chỉ là sự móc nối rối rắm giữa luyến-ái, tâm tình – xác dục, gọi tắt tình – dục.

Vạn Độc Vương là dị nhân ngoại bất xúc, từ nhỏ đến lớn vốn không thể đụng chạm xúc cảm với người bình thường. Nay gặp thường nữ Lưu Đông Tử, vô tình môi chạm má một nụ hôn tình cờ khởi đầu bao chuyện rắc rối.

Còn nhớ lần đầu tiên trong túp lều tranh giữa rừng, khi Lưu Đông Tử vô tình tháo bỏ mặt nạ của Vạn Độc Vương, cứ ngỡ gã dị nhân quanh người có hạt tuyết đen phải xấu xí ghê tởm lắm, hóa ra lại là người thanh niên trẻ khôi ngô có trái tim… ấm áp. Vì lỡ … (hun? Không phải hun? Cứ cho là hun đi)… chàng rồi tốt bụng chữa thương cho chàng mà chàng cảm động quay ra giúp nàng giả chết. Đến phiên chàng trong lúc ôm nàng truyền nội lực giữa tang đường lại không kiềm lòng lỡ hun nàng đắm đuối, đến nỗi sau đó tuy biết thiên địa bất tương thân nhưng vẫn can tâm chịu thử 7 kỳ độc của Sinh Tử Dược Cốc để nàng được sống. Một chuyện tình mùi mẫn được các dị nhân lan truyền khắp hang cùng ngõ cụt chốn giang hồ.

Tóm tắt tình hình là như thế. Hậu quả của 7 kỳ độc thiên hạ chưa ai từng sống sót là ngay cả đệ nhất độc nhân giang hồ, gã dị nhân si tình Vạn Độc Vương, tên thật là Bạch Phong, cũng phải nằm tĩnh dưỡng suốt một tuần không ló mặt khỏi cửa. Phần nhỏ để dưỡng thương, tiêu độc. Phần lớn để … chấp vá vết thương lòng.

Yên tĩnh vá víu con tim rách nát đến ngày thứ 10 thì có tiếng gõ cửa dồn dập và giọng Dược Nhi run rẩy

“Phong ca, mở cửa. Có lệnh của Thánh Nhân”

Nghe lệnh, Vạn Độc Vương miễn cưỡng lồm cồm bò dậy mở cửa cho Dược Nhi Đào Quế Chi.

Dược Nhi vào phòng, không mang theo gì, chỉ gương mặt ửng hồng tương phản chiếc áo lụa trắng, xem ra không phải lệnh của Thánh Nhân.

“Dược Nhi, nếu muội muốn an ủi huynh thì…”

Vạn Độc Vương định đuổi khéo Đào Quế Chi ra cửa nhưng Đào Quế Chi đột ngột kéo dây lưng, tuột áo váy xuống. Vạn Độc Vương vừa rót chén trà uống, lần đầu tiên thấy Đào Quế Chi trần truồng đột ngột không báo trứơc, sặc trà lên mũi ho sặc sụa. Đào Quế Chi là một tuyệt thế giai nhân. Đàn ông trong Vạn Độc Giáo và Sinh Tử Dược Cốc (trừ Vạn Độc Vương ra) không ai không từng mơ mộng được chạm tay đến cô. Thế mà đột nhiên Đào Quế Chi lại đến phòng Vạn Độc Vương, thóat y trước mặt hắn, có mơ cũng không tưởng nổi.

Hóa ra gương mặt đỏ hồng, ánh mắt ướt và giọng nói run rẩy khi nàng vào là vì đây.

“Lệnh của Thánh Nhân. Từ nay muội phải…” Đào Quế Chi giải thích.

Thánh Nhân lão quái, sau sự việc Vạn Độc Vương vì Đông Tử liều mạng thử 7 lọai độc rút ra kết luận Vạn Độc Vương đã đến tuổi rồi, cũng nên có một cô gái bên cạnh mình. Vạn Độc Vương khác với Gia không thích lăng nhăng chơi bời. Yêu đương bên ngòai chỉ tổ gây rắc rối cho giáo phái nên chi bằng phái một người nhan sắc phi phàm trong giáo kề cận săn sóc. Ý rằng với Thánh Nhân, yêu đương luyến ái chỉ là sắc dục. Nam, nữ đến tuổi trưởng thành, tự khắc vì bản năng tìm đến nhau, từ đó nảy sinh yêu đương mơ mộng. Nếu có người bên cạnh Vạn Độc Vương trong giáo, tự khắc sẽ không còn tơ tưởng. Đứa con gái họ Lưu sẽ từ từ phai mờ trong tâm trí.

“Thánh Nhân và Dược Nhi đã hiểu lầm… để huynh nói chuyện với Thánh Nhân” Vạn Độc Vương bối rối, tránh nhìn thẳng vào cơ thể lõa lồ của Quế Chi.

Quế Chi lắc đầu, bước lại, nhón chân hôn lên môi Vạn Độc Vương.
TuThan
TuThan
Mới vào cấp II
Mới vào cấp II

Tổng số bài gửi : 165
Join date : 2009-12-21

Back to top Go down

Back to top

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum